Trang chủ » Bài 94 – Bài giảng tiếng Nga

Bài 94 – Bài giảng tiếng Nga

Tải về bài học

Các bạn thân mến, xin chào các bạn! ЗДРАВСТВУЙТЕ!

Các bạn có nhận thấy rằng trong phần âm nhạc mở đầu chương trình hôm nay không phải là giai điệu quen thuộc của bài “Kalinka”, mà là tiếng nhạc khác, có phần bí ẩn và lãng mạn? Bài học hôm nay của chúng ta cũng sẽ không bình thường. Bởi sắp đến lễ Năm Mới, khi tất cả đều tin vào phép lạ, và cầu mong cho những ước nguyện trở thành hiện thực. Và chúng tôi sẽ kể với các bạn câu chuyện xưa tốt lành về lễ Năm Mới, có nhan đề là “Mười hai tháng”, phóng tác dựa theo câu chuyện cùng tên rất hay của nhà văn Liên Xô nổi tiếng chuyên viết cho thiếu nhi Samuil Marshak.

В одной сказочной стране правила королева. Ей было всего одиннадцать лет. Она была капризная и злая.Однажды под новый год велела королева принести во дворец подснежников. И издала указ о том, что, пока подснежников не принесут, новый год не наступит. Сколько кто этих первых весенних цветов принесет, тот столько золота и получит.А в деревне недалеко от столицы жила вдова с дочкой и падчерицей. Жадная и ленивая дочка целый день валялась на кровати да пряники ела. А скромной и трудолюбивой падчерице с утра до ночи и присесть некогда было: и воду натаскай, и хворосту из лесу привези, и грядки в огороде выполи, и в доме убери. Знала она и зимний холод, и летний зной, и весенний ветер, и осенний дождь.Услышала женщина про приказ королевы и посылает падчерицу в лес за подснежниками. А та ей говорит:Какие же зимой подснежники! Они бывают только в апреле. А сейчас посмотрите, сколько снегу намело, деревья по пояс в сугробах стоят. Страшно сейчас в лесу, заблудиться и замерзнуть можно.Но мачехе и ее дочке очень хотелось золота и совсем не жалко было падчерицу. Выгнали они ее в лес и велели без подснежников не возвращаться.Девочка побрела, проваливаясь в снег. И вдруг видит впереди огонек. Пошла она на него и вышла на поляну.Посреди поляны горел огромный костер, а вокруг сидели двенадцать мужчин. Трое стариков, трое пожилых, трое молодых и трое юношей.

Старики в белых шубах, с длинными бородами. Пожилые в желтых, красных и коричневых одеждах. А молодые и юноши – в зеленых, расшитых цветными узорами кафтанах.

Девочка подошла к костру погреться. Спрашивает ее самый высокий старик:

Ты зачем сюда пришла?

Заплакала девочка и рассказала про указ королевы и желание мачехи. Подошел к старику юноша в зеленом кафтане с шубкой на одном плече и говорит:

Братец январь, уступи мне свое место на часок!

Я-то уступлю, но не бывать апрелю прежде февраля и марта, –

отвечает старик.

Согласились февраль и март помочь девочке. И преобразился лес. Пролетели метели, начал таять снег, раскрываться почки на деревьях, и вся поляна покрылась нежными весенними цветами – подснежниками.

Набрала девочка целую корзину цветов. Провожая ее, апрель подарил ей колечко и сказал:

Если нужна тебе будет помощь братьев-месяцев, брось колечко на землю и скажи:

Ты катись, катись, колечко,

На весеннее крылечко,

В летние сени,

В теремок осенний,

Да по зимнему ковру

К новогоднему костру!

Вернулась девочка домой и спать легла. Устала она очень по зимнему лесу бродить. А мачехина дочка украла у нее волшебное колечко.

Взяли мать и дочь корзинку с подснежниками и отнесли во дворец. Королева очень обрадовалась и велела им рассказать, где они подснежников набрали.

Мать с дочерью рассказали о чудесном озере в лесу, где растут не только цветы, но и грибы, и ягоды.

Решила королева сама с придворными в лес поехать и велела дорогу показывать. Тут мать с дочерью и признались, что не сами цветы собирали. Королева велела взять в лес и падчерицу.

Девочка попросила отдать ей колечко, но дорогу к волшебному костру показать отказалась. Тогда королева пригрозила, что казнит ее, забрала колечко и выкинула его в прорубь. А девочка успела сказать волшебные слова и убежала.

Лес сразу изменился. Промелькнула весна, наступило лето. Стало жарко, и все сняли шубы. Но тут пошел дождь, налетел холодный осенний ветер и унес все шубы.

Придворные выпрягли из саней лошадей и ускакали на них во дворец. А королева со своим учителем и старым солдатом да вдова с дочерью остались в лесу.

Увидели они впереди огонек и пошли на него. И пришли к костру братьев-месяцев. А рядом с костром стоит падчерица. В теплой шубке, в красивых сапожках. Около нее – сани, в которые запряжены два прекрасных коня, а в санях – огромный сундук.

Попросила королева января вернуть ее во дворец. Падчерица подарила ей шубу из своего сундука. А вдова все время ругалась со своей дочкой, как будто собаки грызлись. И старик январь превратил их в собак. Запрягли их в сани королевы, и уехала она к себе во дворец.

Провожая девочку домой, сказали ей месяцы.

Мы все по очереди у тебя перегостим. Каждый со своим подарком придет. Умей только их принимать.

Девочка большая выросла, замуж вышла и детей вырастила. И был у неё около дома сад – да такой чудесный, какого и свет не видывал. Раньше, чем у всех, расцветали в этом саду цветы, поспевали ягоды, наливались яблоки и груши. В жару было там прохладно, в метель тихо.

У этой хозяйки все двенадцать месяцев разом гостят! – говорили люди.

Trong một đất nước thần thoại có Nữ hoàng cai quản. Cô ấy chỉ mới 11 tuổi. Cô ấy đỏng đảnh và độc ác.Một lần, vào dịp Năm Mới, Nữ hoàng ra lệnh mang những đóa hoa xuyên tuyết vào trong cung điện. Và ban chỉ dụ rằng, chừng nào chưa mang hoa xuyên tuyết về, thì năm mới cũng chưa được bắt đầu. Ai mang được bao nhiêu những bông hoa đầu tiên của Xuân về cung, thì sẽ được ban thưởng bấy nhiêu vàng.Trong ngôi làng cách thủ đô không xa có góa phụ sống cùng con gái và cô con riêng của chồng. Cô con gái tham lam và lười biếng suốt ngày nằm ỳ trên giường ngốn bánh nướng mật ong. Còn cô con chồng thì khiêm tốn và chăm chỉ từ sáng đến tối, chẳng có lúc nào ngồi không: cả kéo nước từ giếng lên, cả vào rừng kiếm củi mang về, cả cuốc đất đánh luống ngoài vườn, cả dọn dẹp trong nhà. Cô biết cả cái lạnh mùa đông, cái oi bức mùa hè, gió thổi mùa xuân và cả những trận mưa mùa thu nữa. Người đàn bà góa nghe nói về sắc lệnh của Nữ hoàng, và sai con chồng vào rừng kiếm hoa xuyên tuyết. Cô bé nói với bà ta rằng:Thưa dì, mùa đông làm gì có hoa xuyên tuyết! Hoa ấy chỉ có vào tháng Tư. Còn bây giờ dì nhìn xem, bao nhiêu tuyết chất đống, cây ngập trong tuyết đến lưng chừng (đến thắt lưng). Bây giờ vào rừng thật đáng sợ, có thể bị lạc và chết cóng (đóng băng).Nhưng mẹ kế và cô con gái của bà chỉ muốn được vàng mà hoàn toàn chẳng thương xót cô con gái riêng của ông chồng. Họ đuổi cô vào rừng và bảo nếu không có hoa xuyên tuyết thì đừng trở về.Cô bé lê bước, ngã dúi dụi trong tuyết. Và bỗng nhiên cô nhìn thấy phía trước có ánh lửa. Cô đi về phía ánh lửa sáng và bước tới khoảng trống chỗ rừng thưa.Giữa khoảng trống trong rừng có đống lửa to cháy sáng và mười hai người ngồi vây quanh. Ba ông già, ba trung niên, ba thanh niên và ba thiếu niên.

Các cụ già trong chiếc áo choàng lông màu trắng, có chòm râu dài. Những người trung niên mặc áo choàng màu vàng, đỏ và nâu. Còn các thanh niên và thiếu niên mặc áo choàng xanh thêu hoa văn nhiều màu.

Cô bé đến gần đống lửa để sưởi. Cụ già cao nhất hỏi cô:

Cháu đến đây làm gì?

Cô bé òa khóc và kể lại chuyện chỉ dụ của Nữ hoàng và mong muốn của mẹ kế. Chàng thiếu niên mặc áo xanh với chiếc áo khoác lông trên một bên vai tiến tới bên cụ già và nói rằng:

Người anh em Tháng Giêng, hãy nhường chỗ cho tôi trong một giờ!

Tôi sẽ nhường, nhưng không có tháng Tư trước tháng Hai và tháng Ba đâu.

Cụ già đáp.

Tháng Hai và Tháng Ba đã đồng ý giúp cô bé rồi. Và rừng đã thay hình đổi dạng. Bão tuyết bay qua, tuyết bắt đầu tan, chồi đang nẩy trên cây và tất cả khoảng rừng thưa đã phủ đầy những bông hoa xuân dịu dàng – đó là hoa xuyên tuyết.

 

Cô bé hái hoa đầy giỏ. Tiễn chân cô, thần Tháng Tư trao tặng cô chiếc nhẫn xinh và dặn rằng:

Nếu em cần đến sự giúp đỡ của anh em-các tháng, hãy ném chiếc nhẫn này xuống đất  và nói:

Lăn đi hỡi chiếc nhẫn xinh

Hãy lăn lên tới bậc thềm ngày xuân

Mùa hè lăn đến phòng hiên

Mùa thu ngang tháp chênh vênh giữa trời

Mùa đông theo thảm tuyết rơi

Để rồi năm mới đến nơi lửa hồng!

 

Cô bé quay về nhà và nằm ngủ. Cô mệt quá vì phải lang thang khắp khu rừng mùa đông. Con gái của mẹ kế lấy trộm của cô chiếc nhẫn thần.

Mẹ kế và con gái mang giỏ hoa xuyên tuyết vào trong cung. Nữ hoàng rất hài lòng và lệnh cho họ kể lại xem đã hái hoa xuyên tuyết ở đâu.

Mẹ kế cùng con gái ba hoa kể về chiếc hồ tuyệt vời trong rừng, nơi không chỉ có hoa mọc mà còn đầy nấm và quả mọng.

Nữ hoàng quyết định thân chinh cùng với cận thần đi vào rừng và ra lệnh chỉ đường. Khi ấy mẹ kế và con gái đành thú nhận rằng họ không tự mình kiếm được hoa. Nữ hoàng ra lệnh bắt cả cô con riêng vào rừng.

Cô bé đề nghị trả cho cô chiếc nhẫn, nhưng từ chối không chỉ đường dẫn đến ngọn lửa huyền diệu. Khi đó Nữ hoàng đe dọa trừng phạt, thu lấy chiếc nhẫn và ném xuống hố sâu. Nhưng cô bé đã kịp đọc câu thần chú và chạy trốn.

Rừng lập tức thay đổi. Mùa xuân thoáng qua, sang ngay mùa hè. Trời trở nên nóng bức và tất cả phải cởi áo lông. Nhưng ngay đó bắt đầu mưa xuống, gió thu lạnh lẽo thổi về và cuốn hết tất cả những tấm áo choàng đi mất.

Quần thần tháo ngựa ra khỏi xe trượt và cưỡi những con tuấn mã phi về cung điện. Còn Nữ hoàng với gia sư và một lính hầu già cùng bà góa và con gái của bà ta ở lại trong rừng.

 

Họ nhìn thấy ánh lửa ở phía trước và đi tới đó. Rồi họ đến chỗ đống lửa của anh em các vị thần các tháng. Cô con gái riêng đứng cạnh đống lửa. Cô mặc chiếc áo choàng lông ấm áp, chân đi đôi giày ủng đẹp đẽ. Cạnh cô bé là xe trượt song mã, bên trên có chiếc rương lớn.

Nữ hoàng yêu cầu thần Tháng Giêng trả cô về hoàng cung. Con gái riêng tặng cho Nữ hoàng một áo khoác lông thú từ chiếc rương của mình. Còn bà góa cùng cô con gái luôn mồm mắng nhiếc lẫn nhau, như thể những con chó gầm gừ hục hặc. Cụ già Tháng Giêng biến hai mẹ con này thành chó. Họ thắng cương những con chó vào cỗ xe trượt của Nữ hoàng và cô ta đi về cung điện.

Tiễn cô bé về nhà, các vị thần các Tháng nói với cô rằng:

Chúng ta sẽ lần lượt tới thăm cháu. Từng người sẽ đến với món quà của mình. Cháu chỉ cần biết cách tiếp nhận.

Cô bé lớn lên, lấy chồng và nuôi dạy các con. Và gần nhà cô có khu vườn tuyệt vời, trên thế gian chưa bao giờ từng thấy ở đâu. Vườn của cô nở hoa sớm hơn tất cả, quả chín mọng, táo và lê trĩu cành. Khi trời nóng thì ở đó mát mẻ, khi bão tuyết thì trong vườn bình yên.

Mọi người nói rằng: Nữ chủ nhân phúc hậu này được tất cả 12 tháng đến thăm nhà!

Các bạn thân mến, có câu chuyện cổ tích như vậy đấy. Xin chúc để mỗi tháng trong năm tới cũng sẽ mang đến cho các bạn những món quà tặng đẹp đẽ và thú vị bổ ích tô điểm cho cuộc sống. Còn bây giờ xin tạm biệt và hẹn đến cuộc gặp trong năm mới sắp sang!

Nguồn: Chuyên mục “Chúng ta học tiếng Nga” đài phát thanh  Sputnik

Bổ sung: Phim năm mới về câu chuyện cổ tích này:

Аудио сказка Двенадцать месяцев на вьетнамском языке. Слушать онлайн или скачать

Chia sẻ bài viết này
Vui lòng để lại đánh giá cho bài viết:
0 0

Leave a Reply